Yên khai lan diệp hương phong khởi Ngạn giáp đào hoa cẩm lãng sinh Thiên khách thử thời đồ cực mụ

Yên khai lan diệp hương phong khởi  Ngạn giáp đào hoa cẩm lãng sinh  Thiên khách thử thời đồ cực mụ

Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

[TTNO] Đệ tam thập tứ chương





 Đệ tam thập tứ chương

          Dạ Vô Nhân nhìn Như Ôn, chỉ biết hắn hoàn toàn không có một tia sinh khí, không khóc không nháo, một ít cảm xúc đều không có, cứ như vậy lẳng lặng dựa vào bên giường, giống như hết thảy đều không đặt ở trong lòng.

Lúc này mọi thứ đều chẳng có ý nghĩa gì, trừ phi có người tới nói với hắn đệ đệ và nương hắn chưa chết.

          Nhìn thân thể mảnh khảnh dựa vào trên giường, khép kín hai mắt không nguyện nhìn đến bất kì kẻ nào , Tuyên Nghị đưa thuốc lên, hắn không hề phản ứng, Dạ Vô Nhân đoạt đi cái bát, trực tiếp dùng miệng uy dược.

          Quả nhiên, người trước đó còn lạnh lùng thờ ơ, dường như không đem bất luận cái gì để vào trong mắt, đã bị hắn làm cho phẫn nộ rồi.

          Dạ Vô Nhân thế nhưng lại cười hài lòng, chỉ cần có phản ứng là tốt rồi, dù sao so với người chết vẫn tốt hơn.

          Đối với hắn không thể hống, không thể khuyên, xem ra cũng chỉ có này nọ thủ đoạn là dùng được.

          Nhìn hắn không biết vì tức giận hay xấu hổ, khuôn mặt phủ một tầng màu hồng nhạt, quả thật khiến người ta muốn yêu thương.

          Dạ Vô Nhân đón lấy bát sứ từ tay thị nữ, hướng người trong lòng Tuyên Nghị hỏi: " Chính mình tự uống, hay muốn ta uy ngươi ?"

          " Dạ môn chủ, thỉnh tự trọng." Tuyên Nghị mặt mũi có chút vặn vẹo, tiếp nhận chén nước đưa đến tay Như Ôn.

          "Như Ôn, uống chút nước." Như Ôn nhìn Tuyên Nghị, lại liếc mắt về phía Dạ Vô Nhân vẫn đứng đằng sau, bất đắc dĩ vươn tay đón lấy bát nước.

          Tuyên Nghị vừa buông ra, Như Ôn một chút khí lực cũng không có, bát nước từ trong tay rơi xuống mặt chăn, làm ướt một mảng.

          Nước ấm xuyên qua chăn, thấm vào trên người, khiến Như Ôn có chút không tự chủ mà run lên.


          Tuyên nghị cả kinh, vội vàng lật chăn lên, thấy trên nội sam thuần bạch đã thấm một mảng nước lớn, vội hỏi: " Bỏng rồi sao? Có đau hay không?"

          Lắc lắc đầu, đã nắm góc chăn muốn phủ lên. Nam nhân vừa rồi châm cứu cho hắn cũng đã bị Dạ Vô Nhân kéo vào trong phòng..

          Nam tử kia tóc vẫn còn ẩm nước nhỏ giọt, y sam bất chỉnh, ngay cả tử  cũng chưa buộc lại.( ta cũng không biết tử là cái gì a ≥⌂≤)

          Vẻ mặt bất đắc dĩ tru tréo: "Từ từ. Phải chú ý hình tượng của ta, hình tượng."

          Dạ Vô Nhân nắm cổ áo hắn xách đến trước mặt Như Ôn, chỉ chân: "Hắn bị bỏng."

          "Mau bưng chậu nước lạnh đến a." Cũng chưa kịp sửa sang lại quần áo, vươn tay muốn kéo quần Như Ôn.

          Hai tay mới vừa đưa đến phần eo, còn chưa kịp làm gì, đã bị bắt lấy.

          Cười hắc hắc hai tiếng: "Ngươi không cởi quần, ta cũng không có biện pháp xử lí vết thương a ."

          "Không có chuyện gì, không cần xử lí." Như Ôn quay đầu vào trong, không hề nhìn đến bọn hắn.

          "Không được, ta tuyệt đối không cho phép mĩ nhân lưu sẹo trên người." Nam tử lấy ra cái kéo, tuy rằng lời nói không đứng đắn, tay lại thật cẩn thận đem mảnh vải dệt cắt xuống.

          Nước cũng không phải vừa sôi, hơn nữa cách một lớp chăn, nhưng là một mảng phiếm hồng trên hai đùi trắng nõn lại đặc biệt nổi bật.

          Lấy ra một cái hộp nhỏ, khoét một ít dược cao ( trong QT để là thuốc mỡ, nhưng nghe nó thô bỉ quá =.=” ), một cỗ thanh lương hương khí xông vào mũi, đắc ý khoe: "Bỏng không nặng lắm, không cần xối nước lạnh, chỉ cần bôi lên một ít dược cao đặc chế của thần y ta . Cam đoan một vết sẹo nhỏ cũng không lưu lại, hơn nữa da lại càng non mịn."

          "Ta tự mình làm" Như Ôn ngăn trở tay hắn, đón lấy hộp thuốc liền tự bôi một ít ở trên đùi.

          Nam tử kia đứng dậy sửa sang lại quần áo, tóc ướt sũng cũng chỉnh qua một lượt: "Mỹ nhân, ngươi cũng đã biết, ta vì ngươi, ba ngày ba đêm không ngủ , một mực bên cạnh ngươi hầu hạ ngươi . Nếu không nhờ mấy dược liệu ta trân quý vài năm, cái mạng nhỏ của ngươi chỉ sợ cũng không còn." Mộc Tần vừa nói, một bên xuất ra một bộ dạng khổ sở.

          "Cứu ngươi xong ta liền đi tắm rửa. Chính là ta còn chưa tắm xong, Dạ môn chủ đã đem ta kéo đến đây, hắt xì." Nói xong hắt hơi một cái, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Như Ôn: "Mỹ nhân, ngươi cần phải hảo hảo quý trọng thân thể , ta hao phí rất nhiều sinh lực mới cứu được ngươi. Hơn nữa ngươi xem xem, nếu ngươi không thương tiếc bản thân, bao nhiêu người sẽ vì ngươi mà thương tâm!"

          Như Ôn bôi xong dược cao, đem hộp nắm ở trong tay, nhìn Mộc Tần, gật gật đầu.

         Mộc Tần hai mắt tỏa ánh sáng, hưng phấn giới thiệu chính mình: "Mỹ nhân, ta gọi là Mộc Tần, sau này ngươi cứ gọi ta một tiếng Mộc ca ca là tốt rồi."

          Như Ôn không nhìn đến hắn, đem chăn kéo lên che khuất chân. Nhắm mắt lại dựa vào gối đầu.(2)

          "Mỹ nhân ~~" Mộc Tần còn muốn nói cái gì đó, bị Dạ Vô Nhân liếc mắt một cái liền ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đứng ở phía sau.

          "Như Ôn, ngươi nghỉ ngơi trước đi, nếu không thoải mái cứ gọi ta." Tuyên nghị đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhượng Như Ôn nghỉ ngơi thật tốt.

          "Liễu Mộ Phong thật đã chết rồi sao? Ngươi xem rồi hắn chết sao?"(3) Như Ôn bỗng nhiên mở miệng, mắt vẫn nhắm chặt, đầu cũng như trước hướng vào bên trong, giống như thực tùy ý hỏi ra những lời này. Thế nhưng âm cuối run rẩy kia lại tố cáo tâm tình của hắn.

          Tuyên nghị nhìn hắn, lặng im một hồi: "Ân, ngươi không cần lo nghĩ nhiều, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi. Chờ hai ngày nữa ngươi khỏe lên, ta sẽ mang ngươi rời đi nơi này." Dứt lời đi ra khỏi phòng.

          Dạ Vô Nhân cùng Mộc Tần cũng đi ra ngoài, tiếng khép cửa vừa truyền tới, Như Ôn mở mắt.

          Cầm lên nội sam thị nữ vừa đặt cuối giường, thay cái quần vừa rồi đã rách, Như Ôn dựa vào đầu giường, chậm rãi đứng lên, hoa mắt, liền bám lấy cột giường, đợi một hồi, hướng cửa đi tới.

          Hai bên trái phải đều có bóng người, hẳn là đứng tại đây trông coi mình.

          Đi đến bên cửa sổ, xốc lên một góc màn lụa nhìn ra ngoài. Đây là một cái sân rất lớn, ngoại trừ hai thủ vệ ở ngoài, hẳn là còn không ít những ám vệ khác. Hơn nữa chung quanh hoàn toàn không có tiềng ồn ào cùng với tiếng người, cái chỗ này hẳn sẽ không gần ngã tư đường hay các gia đình khác. Có lẽ đây là một cái phủ đệ rất lớn.

          Như Ôn buông màn lụa, lại đánh giá phòng trong.

          Chỗ nào cũng lộ vẻ xa xỉ, Tuyệt Không Cung trước kia ngụ qua cũng không thể so sánh với.

          Chăn đắp là tơ lụa băng tằm quý giá, trên tường treo tranh chữ, có lẽ cũng là thủ bút của một danh gia, đến ngay cả màn lụa trên giường, cũng là màn trướng thật mềm.

          Nơi này hẳn là phòng ngủ của Dạ Vô Nhân đi, thế nhưng lại nhường cho mình ngụ.

          Tới bên giường nằm xuống, bình tĩnh nhìn nóc giường màn lụa, mẫu thân đã qua đời.

          Còn có Liễu Mộ Phong, nghĩ đến đệ đệ, tim liền nhói đau. Đệ đệ mình yêu thương mười năm, cứ như vậy đã chết, khó nói lên nỗi đau đè nặng. Như Ôn thở không nổi.

          Tuy rằng biết rõ Tuyên Nghị sẽ không để cho hắn sống, vẫn không ngăn nổi một tia chờ mong. Có thể là không tận mắt nhìn thấy hắn chết đi, luôn không chịu tin tưởng hắn đã chết, luôn cảm thấy được hắn còn sống, còn đang chờ mình.

          Bất luận như thế nào cũng phải đi tìm hắn, chẳng sợ tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn, để cho ý nghĩ này chết đi cũng tốt.

          Như Ôn theo từ ý nghĩ muốn chết vừa rồi yên tĩnh trở lại, nếu không đem thân mình dưỡng tốt, bất luận cái gì cũng không làm được.

          Cái tên Mộc Tần thần y kia đúng thật là thần y, đem mình từ trên tử lộ kéo lại. Còn nhớ rõ lúc trước Tuyên Nghị nói với mình ăn dược vật thôi phát nội kia, khiến cho thể lực hao hết, dầu hết đèn tắt. Hơn nữa ngày đó vì cứu Liễu Mộ Phong, thân mình gần như đã bị phá hư hoàn toàn, thế nhưng thần y kia lại đem mình cứu trở về.

          Sờ lên mạch môn, Như Ôn không thấy một chút nội lực, quả nhiên vẫn là không có. Có thể cứu sống cũng đã không tồi rồi, huống chi trong lúc này cỗ lực lượng đó cũng không phải là thuộc về mình.

          Nếu như sau này tìm được Liễu Mộ Phong, cũng không cần có võ công gì, hai người tìm một cái tiểu trấn, làm dân chúng bình thường mà sinh sống, kiếm được bao nhiêu liền dùng bấy nhiêu.

          Quyết định sau, Như Ôn hỗn loạn lại chìm vào mộng đẹp.

          Tuyên nghị cùng Dạ Vô Nhân, Mộc Tần ba người sau khi đi ra phòng ngủ của Như Ôn, đi tới thư phòng bên cạnh.

          Tuyên nghị sau khi ngồi xuống liền hướng Dạ Vô Nhân nói: "Dạ môn chủ, chuyện còn lại của Tuyệt Không cung đều giao do ngươi xử lý, hai ngày nữa, chờ Như Ôn thân mình tốt lên, ta sẽ dẫn hắn đi, không làm phiền môn chủ."

          "Không được, tiểu mỹ nhân không thể đi, thân mình còn chưa tốt, không chịu được đường xá xa xôi xóc nảy." Dạ Vô Nhân còn chưa mở miệng, Mộc Tần đã kêu lên.

          Tuyên nghị thấy hắn trái một câu mỹ nhân, phải một câu mỹ nhân, nhíu nhíu mày.

          "Ân, cũng tốt, chờ mấy ngày nữa hắn thân mình khỏe hơn liền đi ." Dạ Vô Nhân gật gật đầu, trả lời vô cùng rõ ràng.

          Mộc Tần thấy Tuyên Nghị đi ra thư phòng, mở to hai mắt nhìn, hướng Dạ Vô Nhân hỏi: "Cứ như vậy thả hắn đi sao? Ngươi bỏ được?"

          Dạ Vô Nhân không phản ứng lại, thanh âm Mộc Tần bắt đầu lớn lên: "Mỹ nhân như vậy, ta đi khắp thiên hạ, cũng ít gặp qua! Ngươi không quan tâm, nhưng ta cần."

          Vừa nói xong một câu, Mộc Tần liền cứng đơ người.

          Bởi vì Dạ Vô Nhân lạnh lùng mặt trầm xuống nhìn hắn, thấp giọng nói: "Không đến phiên ngươi động đến hắn."

          Mộc Tần ngây ngô cười hai tiếng: "Ta đây chỉ là nói đùa không phải sao! Tiểu tử đó vừa nhìn đã biết không thể trêu chọc, tuyệt đối quật cường. Ta xem ngươi, chỉ sợ cũng khó a." Bĩu môi, Mộc Tần miệt thị nhìn hắn một cái: "Còn có ca ca bảo hộ hắn quá mức kia, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng đem hắn giao ra đâu."

          Mộc Tần tiếp tục nói dông dài, cái gì mà nếu ngươi không làm được, liền truyền thụ cho một hai chiêu, mặc kệ đi đến đâu, đều cũng có một đại đội tâm hồn thiếu nữ âm thầm ca ngợi.

          Dạ Vô Nhân đi ra khỏi cửa, không hề để ý Mộc Tần.

          Gọi tới hai tên ám vệ, phân phó vài câu, hai người liền biến mất tại chỗ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét