Đệ tam thập ngũ chương
Bởi vì tác dụng của dược thủy, một đêm vô mộng.
Nghe thấy bên ngoài ríu rít tiếng chim hót, Như Ôn mông
lung - ý thức bắt đầu quay về, đang muốn xoay người, đột nhiên cảm giác được một
vật nặng đặt ở bụng, mở mắt ra nhìn, liền thấy một đoàn màu trắng gì đó.
Híp mắt, Như Ôn lấy tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, muốn
xem rõ ràng là cái gì. Meo meo ~ một tiếng, mèo con màu trắng bởi vì Như Ôn đứng
lên mà bị đánh thức, bất mãn hướng về phía hắn kêu.
Như Ôn ngây ngẩn cả người, đây không phải là mèo con trước
kia ở tuyệt không cung đã nuôi hay sao? Như thế nào lại chạy đến chỗ này.
Bắt lấy hai chân nó đặt sang bên cạnh, từ trên giường đứng
lên định tìm y phục mặc.
Một thị nữ bưng một chậu nước ấm mang đến, thấy hắn đã thức
dậy, vội vàng đem chậu mang tới: "Công tử, để nô tì." Lấy quần áo
trên ghế sớm đã chuẩn bị tốt, muốn giúp Như Ôn mặc.
Như Ôn vươn tay ngăn nàng "Ta tự làm là được, ngươi đi
xuống đi."
"Công tử, môn chủ đặc biệt phân phó nô tìđến hầu hạ ngưòi."
Tiểu nha đầu vẻ mặt lo lắng, bất an nhìn hắn.
Bất đắc dĩ, gật gật đầu, chìa hai tay tùy ý tiểu nha đầu
giúp hắn xuyên y ( mặc quần áo ).
Mặc xong, Như Ôn nhìn xuống y phục của mình. Hai tay áo rõ
ràng dài ra một đoạn, còn có vạt áo buông thõng, giơ tay lên, ngửi ngửi, quần
áo tản mát ra một cỗ hương vị nhàn nhạt.
Như Ôn buông mắt: "Ngươi tên là gì?"
"Nô tì kêu Xuân Mai."
"Xuân Mai?" Như Ôn mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về
phía nàng.
" Vâng, công tử, có việc gì sao?"
"Không có gì, chỉ là nha hoàn trước kia của ta cũng gọi
như vậy." Như Ôn ảm đạm nói.
"Quần áo này ta mặc không vừa, phiền ngươi tìm giúp ta
bộ khác." Nói xong liền muốn cởi bỏ dây lưng bên hông.
"Công tử, đây là môn chủ đặc biệt chuẩn bị giúp ngươi
a." Tiểu nha đầu sốt ruột nói.
Như Ôn vừa nghe, trong lòng âm thầm tức giận, Dạ Vô Nhân đến
tột cùng muốn làm gì. Bộ y phục này xem thân hình, rõ ràng là y phục của hắn,
không nên lấy tới cho mình mặc.
"Ngươi xem thị vệ kia thân hình cùng ta không khác biệt
lắm, mượn hắn một bộ y phục."
Xuân Mai có chút do dự đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu:
"Công ~ công tử, môn chủ nói muốn ngươi mặc cái này."
Như Ôn khẽ thở dài một cái, cái nha đầu này thật đúng là
nghe lời Dạ Vô Nhân.
Vươn tay, khiến nàng đem hai cái tay áo cuộn lên, như vậy hoạt
động se thuận tiện một ít.
Rửa mặt chải đầu xong, Như Ôn định bụng ra ngoài xem, Tuyên
Nghị liền đã đi đến.
Tuyên Nghị vừa vào phòng, liếc mắt nhìn qua quần áo Như Ôn,
lập tức liền hiểu được nguyên nhân. Xoay người đi lấy một bộ quần áo "Thay
cái này "
Như Ôn tiếp nhận quần áo mở ra, ti bào xanh nhạt, sờ vào liền
thấy vừa mềm vừa nhẵn.
Đây là của Tuyên Nghị.
Đổi cùng không đổi hoàn toàn không có khác nhau, thân hình
của hắn cùng Dạ Vô Nhân không chênh lệch nhiều. Dù thay xong cũng vẫn là lớn
hơn.
"Không cần, thay này cũng sẽ lớn hơn nhiều, không bằng
ngươi đi giúp ta nhìn xem có thị vệ nào thân hình giống ta, mượn một bộ quần áo
mặc tạm."
Tuyên Nghị nhíu nhíu mày: "Thay "
Như Ôn nghi hoặc nhìn hắn: "Không cần."
Tuyên Nghị cũng không nói cái gì nữa, đưa tay xả xuống đai
lưng Như Ôn, ném trên mặt đất, đúng lúc Dạ Vô Nhân đẩy cửa vào, theo sau là Mộc
Tần cùng Lưu Huỳnh.
Tuyên Nghị hai tay dừng trên y phục Như Ôn, nhìn về phía Lưu
Huỳnh: "Sao ngươi lại tới đây?"
Lúc này Như Ôn quần
áo buông lỏng ở trên người, đai lưng bị ném qua một bên, Tuyên Nghị hai tay
đang định đem áo cởi ra.
Lưu Huỳnh nhìn thấy bọn hắn, khóe mắt liền ngập nước, vội cúi
đầu: " Cung chủ chuẩn bị thoái vị."
Tuyên Nghị buông tay nắm, ngồi xuống trên ghế, nửa ngày nói
: "Ân, ta đã biết, ngươi đi về trước đi, ta hai ngày nữa trở về."
"Tuyên công tử, mấy vị sư huynh được cung chủ hy vọng
nhất đều đã trở về, cũng chỉ còn lại có ngươi. Hơn nữa, cung chủ đã muốn … đã
muốn không xong, Nhị sư huynh ở Trường Minhcung bày đặt sinh sự, chửi bới
ngươi, ngươi hiện tại nên trở về đi."
Lưu Huỳnh hi vọng Tuyên Nghị có thể lập tức quay về, vội vàng khuyên hắn.
Mấy người sư huynh kia bất luận tướng mạo hay công phu vẫn
là không bằng Tuyên Nghị, vốn cung chủ vị đương nhiên truyền cho Tuyên Nghị, nhưng
bây giờ Tuyên Nghị ở bên ngoài, mấy người kia sư huynh liền giở một chút thủ đoạn
nhỏ, dựa vào đó mà chửi bới hắn.
Tuy rằng biết rõ cung chủ không phải hồ đồ, Lưu Huỳnh vẫn
là sợ hãi Tuyên Nghị không chiếm được cung chủ vị.
"Ngươi đến bắt mạch, nhìn xem tình huống của hắn."
Tuyên Nghị chỉ vào Như Ôn đối Lưu Huỳnh phân phó.
Lưu Huỳnh sờ qua thượng mạch: "Thân mình vẫn còn rất
kém, tinh lực hầu như cạn kiệt, cần nghỉ ngơi."
"Hiện tại không thể lặn lội đường xa, phải
không?"
"Ân, không chịu nổi đường xóc, cần nghỉ ngơi." Lưu
Huỳnh gật đầu đáp.
Tuyên Nghị sắc mặt không tốt, ngồi ở ghế trên nhìn Như Ôn
đem trên đai lưng trên mặt đấtnhặt lên, một lần nữa đeo vào.
Như Ôn cũng không nói gì thêm, hắn biết hắn hiện tại nói
cái gì cũng không thích hợp, chỉ có thể mặc cho bọn hắn quyết định hắn du lưu.
( đi hay ở)
Thắt xong đai lưng, Như Ôn một lần nữa ngồi trở lại trên
giường.
Mèo con nhảy đến trên đùi hắn, cuộn thành một đoàn, hắn cúi
đầu nhìn Tiểu Miêu, nhẹ nhàng gãi cằm của nó.
Bỗng nhiên cảm giác được tầm mắt đang đánh giá mình, ngẩng
đầu, con ngươi hổ phách ở ban ngày đặc biệt sáng ngời đang dùng ánh mắt nói
không nên lời nhìn chăm chú vào hắn.
Như Ôn nghĩ đến trên người mình đang mặc y phục của hắn, có
chút tức giận cúi đầu, không hề nhìn hắn.
Bên tai liền truyền đến tiếng cười trầm thấp của người nọ,
giống như thấy phản ứng của hắn liền rất vui vẻ.
"Mỹ nhân, ngươi xem y phục hôm nay của ta đẹp
không?" Mộc Tần chịu không nổi áp lực không khí trong phòng, mở miệng khoe.
Đem tay áo nâng lên, còn xoay xoay vài vòng, đắc ý hướng về
phía Như Ôn hất đầu.
Như Ôn ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.
Mộc Tần thân mặc quần áo hình thức cũng không có cùng những
người khác khác nhau, nhưng là trên quần áo sắc màu rực rỡ, đại đóa đại đóa Mẫu
Đan cây hoa hồng cùng với đủ loại hoa thức đồ án ( hoa văn ) ở y phục của hắn,
đỏ thẫm, hồng hồng, phấn hồng, còn có lá cây màu xanh biếc, cây hoa hồng màu
vàng, còn có loạn thất bát tao ( lộn xộn lung tung ) màu sắc tất cả trên thân,
cả nghiêm trải qua Hoa Hồ Điệp.( có lẽ là cả một dọc, thứ ta bất tài =.=” )
Nhìn thấy Như Ôn ánh mắt dại ra, Mộc Tần lại càng đắc ý:
"Thế nào? Quần áo này là ta đặc biệt làm, đẹp không? Ngươi thích, ta còn
có vài bộ, có thể tặng cho ngươi mặc."
Như Ôn khóe miệng co rút, không để ý tới hắn.
"Lưu Huỳnh, ngươi lưu lại chiếu cố Như Ôn đi, ta đi về
trước, chờ chuyện ở Trường MinhCung giải quyết xong, ta sẽ trở lại đón hắn."
Tuyên Nghị đối Lưu Huỳnh phân phó.
Lưu Huỳnh trong mắt lóe lên lo lắng cùng thất vọng
"Tuyên công tử, ta là phụ trách an nguy của ngươi. Vạn nhất ta không ở bên
người, ngươi mấy người kia sư huynh có người am hiểu độc dược, ta sợ ~~ "
"Không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần đem Như Ôn
chiếu cố tốt là được." Tuyên Nghị phất phất tay áo, ý bảo nàng không cần
nói tiếp.
Lưu Huỳnh cúi đầu, oán hận cắn môi.
"Không cần, trình độ của nàng, ta còn không đặt vào mắt."
Mộc Tần vừa rồi còn cợt nhả, đã trầm mặt đối với Tuyên Nghị nói: "Bệnh
nhân của ta ta tự phụ trách, nếu ngươi đem nàng ở nơi này, ta ngay lập tức li
khai, tuyệt đối không hề nhúng tay."
Lưu Huỳnh nghe được, cúi mặt, ý cười vừa hiện lên lập tức
biến mất, ngẩng đầu đối Tuyên Nghị nói: "Tuyên công tử, Mộc thần y là ta
so ra kém, ta ở trong này cũng giúp không được gì, ngươi để cho ta với ngươi trở
về đi."
Tuyên Nghị hơi hơi nheo lại hai mắt đen nhánh, tựa hồ vô số
cảm xúc nhìn Mộc Tần.
Mộc Tần cũng không yếu thế, khiêu khích nhìn lại, trong mắt
là tuyệt đối chân thật đáng tin cùng kiên định. Bệnh nhân qua tay hắn, nhất định
phải từ tay hắn khỏi, tuyệt không cho phép người khác nhúng tay.
Tuyên Nghị không hề xem hắn, nhìn về phía Như Ôn, giống như
đã xuất thần như thông thường. Như Ôn thân mình hiện tại đã bắt đầu ổn định lại,
nếu lần này Trường Minh cung cung chủ vị đến tay mấy người sư huynh thường
xuyên đối lập với hắn, chỉ sợ sau này khó tránh khỏi sẽ có phiền toái, hơn nữa
không có địa vị cố định, thế lực cường đại, cũng không có thể bảo vệ người mình
muốn bảo vệ.
"Dạ môn chủ, Mộc thần y, đệ đệ của ta liền giao cho các
ngươi chiếu cố, chờ chuyện của ta giải quyết xong, ta sẽ trở lại đón hắn."
Dạ Vô Nhân có chủ ý gì, Tuyên Nghị có thể nhìn ra, nhưng nghĩ đến hắn cũng sẽ nể
mặt mũi của mình không cưỡng cầu."Hi vọng Dạ môn chủ có thể đem Như Ôn
chăm sóc tốt, không tổn thương một sợi tóc."
Dạ Vô Nhân nghe nói như thế, mang theo vài phần ý cười lười
nhấc: "Tuyên công tử yên tâm. Chắc chắn hảo hảo chiếu cố đệ đệ của
ngươi."
Tà khí dựa vào chỗ tựa lưng, Dạ Vô Nhân mâu quang sáng lóe nhìn
hướng Như Ôn.
Như Ôn yên lặng nghe một đám người hoàn toàn không nghe đến
chủ ý của hắn, tự tiện quyết định.
Hướng Xuân Mai vẫy vẫy tay, ý bảo nàng lại đây.
Ở trong ánh mắt của mấy người, cùng Xuân Mai đi ra ngoài.
Bước ra cửa phòng, gió mát lạnh thổi tới, Như Ôn hít một
hơi thật sâu, nheo mắt lại nhìn về phía thái dương.
Tháng tư ban ngày, giữa trưa ánh mặt trời ấm áp, đang định đi
xung quanh viện một chút.
Tuyên Nghị một phen giữ chặt hắn, kiên định mà ôn nhu:
"Bên ngoài gió lớn, trở về đi."
Không cho phép cự tuyệt, lôi kéo tay hắn dắt trở về.
"Ta có chuyện phải xử lý, về trước Trường Minh cung.
Chờ chuyện của ta xử lý tốt xong, liền lập tức tới đón ngươi. Trước khi ta đến
đón ngươi, ngươi ngàn vạn lần không cần một mình rời đi nơi này, ngươi nội lực
cũng không có, thân mình lại không tốt, một người ở bên ngoài ứng phó không được.
Biết không?"
"Ta biết trong lòng ngươi hận ta, chính là ta nghĩ
ngươi hẳn cũng hiểu, ta tận mắt nhìn phụ mẫu bị bọn hắn giết chết, đại thù này ta
không thể không báo." Tuyên Nghị hai tay xoa mặt Như Ôn, nhìn thẳng vào mắt
hắn, nhẹ nhàng nói: "Sau này để ta chiếu cố ngươi, được không?"
Như Ôn ngữ điệu của hắn, nhìn thấy nồng đậm ôn nhu trong
đôi mắt luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ba ( không gợn sóng ), có chút
kinh hoảng quay đầu đi, thùy hạ mi mắt.
Đối mặt người này, nói không hận là không thể, nhưng hắn
cũng đáng thương, thật sự khiến người không thể hận.
Chính là hiện giờ hắn đối đãi với mình như vậy chính mình,
đến tột cùng là bởi vì mình đệ đệ của hắn hay sao? Như Ôn không muốn nghĩ nhiều,
dù sao chính mình cũng sẽ rời đi nơi này.
Không hề nhìn về phía hắn, Như Ôn gật gật đầu.