Yên khai lan diệp hương phong khởi Ngạn giáp đào hoa cẩm lãng sinh Thiên khách thử thời đồ cực mụ

Yên khai lan diệp hương phong khởi  Ngạn giáp đào hoa cẩm lãng sinh  Thiên khách thử thời đồ cực mụ

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2012

[TTNO] Đệ tam thập ngũ chương


Đệ tam thập ngũ chương

          Bởi vì tác dụng của dược thủy, một đêm vô mộng.

          Nghe thấy bên ngoài ríu rít tiếng chim hót, Như Ôn mông lung - ý thức bắt đầu quay về, đang muốn xoay người, đột nhiên cảm giác được một vật nặng đặt ở bụng, mở mắt ra nhìn, liền thấy một đoàn màu trắng gì đó.

          Híp mắt, Như Ôn lấy tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, muốn xem rõ ràng là cái gì. Meo meo ~ một tiếng, mèo con màu trắng bởi vì Như Ôn đứng lên mà bị đánh thức, bất mãn hướng về phía hắn kêu.

          Như Ôn ngây ngẩn cả người, đây không phải là mèo con trước kia ở tuyệt không cung đã nuôi hay sao? Như thế nào lại chạy đến chỗ này.

          Bắt lấy hai chân nó đặt sang bên cạnh, từ trên giường đứng lên định tìm y phục mặc.

          Một thị nữ bưng một chậu nước ấm mang đến, thấy hắn đã thức dậy, vội vàng đem chậu mang tới: "Công tử, để nô tì." Lấy quần áo trên ghế sớm đã chuẩn bị tốt, muốn giúp Như Ôn mặc.

          Như Ôn vươn tay ngăn nàng "Ta tự làm là được, ngươi đi xuống đi."

          "Công tử, môn chủ đặc biệt phân phó nô tìđến hầu hạ ngưòi." Tiểu nha đầu vẻ mặt lo lắng, bất an nhìn hắn.

          Bất đắc dĩ, gật gật đầu, chìa hai tay tùy ý tiểu nha đầu giúp hắn xuyên y ( mặc quần áo ).

          Mặc xong, Như Ôn nhìn xuống y phục của mình. Hai tay áo rõ ràng dài ra một đoạn, còn có vạt áo buông thõng, giơ tay lên, ngửi ngửi, quần áo tản mát ra một cỗ hương vị nhàn nhạt.

          Như Ôn buông mắt: "Ngươi tên là gì?"

          "Nô tì kêu Xuân Mai."

          "Xuân Mai?" Như Ôn mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

          " Vâng, công tử, có việc gì sao?"

          "Không có gì, chỉ là nha hoàn trước kia của ta cũng gọi như vậy." Như Ôn ảm đạm nói.

          "Quần áo này ta mặc không vừa, phiền ngươi tìm giúp ta bộ khác." Nói xong liền muốn cởi bỏ dây lưng bên hông.

          "Công tử, đây là môn chủ đặc biệt chuẩn bị giúp ngươi a." Tiểu nha đầu sốt ruột nói.

          Như Ôn vừa nghe, trong lòng âm thầm tức giận, Dạ Vô Nhân đến tột cùng muốn làm gì. Bộ y phục này xem thân hình, rõ ràng là y phục của hắn, không nên lấy tới cho mình mặc.

          "Ngươi xem thị vệ kia thân hình cùng ta không khác biệt lắm, mượn hắn một bộ y phục."

          Xuân Mai có chút do dự đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu: "Công ~ công tử, môn chủ nói muốn ngươi mặc cái này."

          Như Ôn khẽ thở dài một cái, cái nha đầu này thật đúng là nghe lời Dạ Vô Nhân.

          Vươn tay, khiến nàng đem hai cái tay áo cuộn lên, như vậy hoạt động se thuận tiện một ít.

          Rửa mặt chải đầu xong, Như Ôn định bụng ra ngoài xem, Tuyên Nghị liền đã đi đến.

          Tuyên Nghị vừa vào phòng, liếc mắt nhìn qua quần áo Như Ôn, lập tức liền hiểu được nguyên nhân. Xoay người đi lấy một bộ quần áo "Thay cái này "

          Như Ôn tiếp nhận quần áo mở ra, ti bào xanh nhạt, sờ vào liền thấy vừa mềm vừa nhẵn.

          Đây là của Tuyên Nghị.

          Đổi cùng không đổi hoàn toàn không có khác nhau, thân hình của hắn cùng Dạ Vô Nhân không chênh lệch nhiều. Dù thay xong cũng vẫn là lớn hơn.

          "Không cần, thay này cũng sẽ lớn hơn nhiều, không bằng ngươi đi giúp ta nhìn xem có thị vệ nào thân hình giống ta, mượn một bộ quần áo mặc tạm."

          Tuyên Nghị nhíu nhíu mày: "Thay "

          Như Ôn nghi hoặc nhìn hắn: "Không cần."

          Tuyên Nghị cũng không nói cái gì nữa, đưa tay xả xuống đai lưng Như Ôn, ném trên mặt đất, đúng lúc Dạ Vô Nhân đẩy cửa vào, theo sau là Mộc Tần cùng Lưu Huỳnh.

          Tuyên Nghị hai tay dừng trên y phục Như Ôn, nhìn về phía Lưu Huỳnh: "Sao ngươi lại tới đây?"

          Lúc này  Như Ôn quần áo buông lỏng ở trên người, đai lưng bị ném qua một bên, Tuyên Nghị hai tay đang định đem áo cởi ra.

          Lưu Huỳnh nhìn thấy bọn hắn, khóe mắt liền ngập nước, vội cúi đầu: " Cung chủ chuẩn bị thoái vị."

          Tuyên Nghị buông tay nắm, ngồi xuống trên ghế, nửa ngày nói : "Ân, ta đã biết, ngươi đi về trước đi, ta hai ngày nữa trở về."

          "Tuyên công tử, mấy vị sư huynh được cung chủ hy vọng nhất đều đã trở về, cũng chỉ còn lại có ngươi. Hơn nữa, cung chủ đã muốn … đã muốn không xong, Nhị sư huynh ở Trường Minhcung bày đặt sinh sự, chửi bới ngươi, ngươi hiện tại nên trở về đi."

          Lưu Huỳnh hi vọng Tuyên Nghị có thể lập tức quay  về, vội vàng khuyên hắn.

          Mấy người sư huynh kia bất luận tướng mạo hay công phu vẫn là không bằng Tuyên Nghị, vốn cung chủ vị đương nhiên truyền cho Tuyên Nghị, nhưng bây giờ Tuyên Nghị ở bên ngoài, mấy người kia sư huynh liền giở một chút thủ đoạn nhỏ, dựa vào đó mà chửi bới hắn.

          Tuy rằng biết rõ cung chủ không phải hồ đồ, Lưu Huỳnh vẫn là sợ hãi Tuyên Nghị không chiếm được cung chủ vị.

          "Ngươi đến bắt mạch, nhìn xem tình huống của hắn." Tuyên Nghị chỉ vào Như Ôn đối Lưu Huỳnh phân phó.

          Lưu Huỳnh sờ qua thượng mạch: "Thân mình vẫn còn rất kém, tinh lực hầu như cạn kiệt, cần nghỉ ngơi."

          "Hiện tại không thể lặn lội đường xa, phải không?"

          "Ân, không chịu nổi đường xóc, cần nghỉ ngơi." Lưu Huỳnh gật đầu đáp.

          Tuyên Nghị sắc mặt không tốt, ngồi ở ghế trên nhìn Như Ôn đem trên đai lưng trên mặt đấtnhặt lên, một lần nữa đeo vào.

          Như Ôn cũng không nói gì thêm, hắn biết hắn hiện tại nói cái gì cũng không thích hợp, chỉ có thể mặc cho bọn hắn quyết định hắn du lưu. ( đi hay ở)

          Thắt xong đai lưng, Như Ôn một lần nữa ngồi trở lại trên giường.

          Mèo con nhảy đến trên đùi hắn, cuộn thành một đoàn, hắn cúi đầu nhìn Tiểu Miêu, nhẹ nhàng gãi cằm của nó.

          Bỗng nhiên cảm giác được tầm mắt đang đánh giá mình, ngẩng đầu, con ngươi hổ phách ở ban ngày đặc biệt sáng ngời đang dùng ánh mắt nói không nên lời nhìn chăm chú vào hắn.

          Như Ôn nghĩ đến trên người mình đang mặc y phục của hắn, có chút tức giận cúi đầu, không hề nhìn hắn.

          Bên tai liền truyền đến tiếng cười trầm thấp của người nọ, giống như thấy phản ứng của hắn liền rất vui vẻ.

          "Mỹ nhân, ngươi xem y phục hôm nay của ta đẹp không?" Mộc Tần chịu không nổi áp lực không khí trong phòng, mở miệng khoe.

          Đem tay áo nâng lên, còn xoay xoay vài vòng, đắc ý hướng về phía Như Ôn hất đầu.

          Như Ôn ngẩng đầu, ngây ngẩn cả người.

          Mộc Tần thân mặc quần áo hình thức cũng không có cùng những người khác khác nhau, nhưng là trên quần áo sắc màu rực rỡ, đại đóa đại đóa Mẫu Đan cây hoa hồng cùng với đủ loại hoa thức đồ án ( hoa văn ) ở y phục của hắn, đỏ thẫm, hồng hồng, phấn hồng, còn có lá cây màu xanh biếc, cây hoa hồng màu vàng, còn có loạn thất bát tao ( lộn xộn lung tung ) màu sắc tất cả trên thân, cả nghiêm trải qua Hoa Hồ Điệp.( có lẽ là cả một dọc, thứ ta bất tài =.=” )

          Nhìn thấy Như Ôn ánh mắt dại ra, Mộc Tần lại càng đắc ý: "Thế nào? Quần áo này là ta đặc biệt làm, đẹp không? Ngươi thích, ta còn có vài bộ, có thể tặng cho ngươi mặc."

          Như Ôn khóe miệng co rút, không để ý tới hắn.

          "Lưu Huỳnh, ngươi lưu lại chiếu cố Như Ôn đi, ta đi về trước, chờ chuyện ở Trường MinhCung giải quyết xong, ta sẽ trở lại đón hắn." Tuyên Nghị đối Lưu Huỳnh phân phó.

          Lưu Huỳnh trong mắt lóe lên lo lắng cùng thất vọng "Tuyên công tử, ta là phụ trách an nguy của ngươi. Vạn nhất ta không ở bên người, ngươi mấy người kia sư huynh có người am hiểu độc dược, ta sợ ~~ "

          "Không cần ngươi quan tâm, ngươi chỉ cần đem Như Ôn chiếu cố tốt là được." Tuyên Nghị phất phất tay áo, ý bảo nàng không cần nói tiếp.

          Lưu Huỳnh cúi đầu, oán hận cắn môi.

          "Không cần, trình độ của nàng, ta còn không đặt vào mắt." Mộc Tần vừa rồi còn cợt nhả, đã trầm mặt đối với Tuyên Nghị nói: "Bệnh nhân của ta ta tự phụ trách, nếu ngươi đem nàng ở nơi này, ta ngay lập tức li khai, tuyệt đối không hề nhúng tay."

          Lưu Huỳnh nghe được, cúi mặt, ý cười vừa hiện lên lập tức biến mất, ngẩng đầu đối Tuyên Nghị nói: "Tuyên công tử, Mộc thần y là ta so ra kém, ta ở trong này cũng giúp không được gì, ngươi để cho ta với ngươi trở về đi."

          Tuyên Nghị hơi hơi nheo lại hai mắt đen nhánh, tựa hồ vô số cảm xúc nhìn Mộc Tần.

          Mộc Tần cũng không yếu thế, khiêu khích nhìn lại, trong mắt là tuyệt đối chân thật đáng tin cùng kiên định. Bệnh nhân qua tay hắn, nhất định phải từ tay hắn khỏi, tuyệt không cho phép người khác nhúng tay.

          Tuyên Nghị không hề xem hắn, nhìn về phía Như Ôn, giống như đã xuất thần như thông thường. Như Ôn thân mình hiện tại đã bắt đầu ổn định lại, nếu lần này Trường Minh cung cung chủ vị đến tay mấy người sư huynh thường xuyên đối lập với hắn, chỉ sợ sau này khó tránh khỏi sẽ có phiền toái, hơn nữa không có địa vị cố định, thế lực cường đại, cũng không có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ.

          "Dạ môn chủ, Mộc thần y, đệ đệ của ta liền giao cho các ngươi chiếu cố, chờ chuyện của ta giải quyết xong, ta sẽ trở lại đón hắn." Dạ Vô Nhân có chủ ý gì, Tuyên Nghị có thể nhìn ra, nhưng nghĩ đến hắn cũng sẽ nể mặt mũi của mình không cưỡng cầu."Hi vọng Dạ môn chủ có thể đem Như Ôn chăm sóc tốt, không tổn thương một sợi tóc."

          Dạ Vô Nhân nghe nói như thế, mang theo vài phần ý cười lười nhấc: "Tuyên công tử yên tâm. Chắc chắn hảo hảo chiếu cố đệ đệ của ngươi."

          Tà khí dựa vào chỗ tựa lưng, Dạ Vô Nhân mâu quang sáng lóe nhìn hướng Như Ôn.

          Như Ôn yên lặng nghe một đám người hoàn toàn không nghe đến chủ ý của hắn, tự tiện quyết định.

          Hướng Xuân Mai vẫy vẫy tay, ý bảo nàng lại đây.

          Ở trong ánh mắt của mấy người, cùng Xuân Mai đi ra ngoài.

          Bước ra cửa phòng, gió mát lạnh thổi tới, Như Ôn hít một hơi thật sâu, nheo mắt lại nhìn về phía thái dương.

          Tháng tư ban ngày, giữa trưa ánh mặt trời ấm áp, đang định đi xung quanh viện một chút.

          Tuyên Nghị một phen giữ chặt hắn, kiên định mà ôn nhu: "Bên ngoài gió lớn, trở về đi."

          Không cho phép cự tuyệt, lôi kéo tay hắn dắt trở về.

          "Ta có chuyện phải xử lý, về trước Trường Minh cung. Chờ chuyện của ta xử lý tốt xong, liền lập tức tới đón ngươi. Trước khi ta đến đón ngươi, ngươi ngàn vạn lần không cần một mình rời đi nơi này, ngươi nội lực cũng không có, thân mình lại không tốt, một người ở bên ngoài ứng phó không được. Biết không?"

          "Ta biết trong lòng ngươi hận ta, chính là ta nghĩ ngươi hẳn cũng hiểu, ta tận mắt nhìn phụ mẫu bị bọn hắn giết chết, đại thù này ta không thể không báo." Tuyên Nghị hai tay xoa mặt Như Ôn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nhẹ nhàng nói: "Sau này để ta chiếu cố ngươi, được không?"

          Như Ôn ngữ điệu của hắn, nhìn thấy nồng đậm ôn nhu trong đôi mắt luôn luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng vô ba ( không gợn sóng ), có chút kinh hoảng quay đầu đi, thùy hạ mi mắt.

          Đối mặt người này, nói không hận là không thể, nhưng hắn cũng đáng thương, thật sự khiến người không thể hận.

          Chính là hiện giờ hắn đối đãi với mình như vậy chính mình, đến tột cùng là bởi vì mình đệ đệ của hắn hay sao? Như Ôn không muốn nghĩ nhiều, dù sao chính mình cũng sẽ rời đi nơi này.

          Không hề nhìn về phía hắn, Như Ôn gật gật đầu.

Thứ Hai, 23 tháng 1, 2012

[Mục lục] Thanh trà như ôn



Tác giả: Mạc Thiên Thiên
Thể loại: đam mỹ, xuyên không, bất luân chi luyến, cường thủ hào đoạt, HE, nhất thụ nhất công
Vắn tắt:
Trình Nặc, lúc nhỏ ba mẹ ly hôn, hắn sống cùng bà ngoại từ năm năm tuổi. Bất an và sợ hãi của một đứa nhỏ sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc dần dần được bà ngoại và cuộc sống bình yên ở thị trấn nhỏ chữa lành. Hắn lớn lên và có một người bạn gái, cuộc sống bình thường coi như tìm được một mục tiêu nho nhỏ. Cho đến khi nhận được cú điện thoại chia tay trong một chiều mưa, trong đầu hắn phút chốc nhớ lại hình ảnh đứa nhỏ sợ hãi một mình nấp vào một góc cô quạnh ngày nào… Cho đến khi hắn nhận ra tiếng còi xe rú sát bên tai và hiểu ra điều gì xảy đến với mình, hắn chỉ muốn xin lỗi bà ngoại, và nhẹ nhõm.
Khi Trình Nặc tỉnh lại, hắn đã là Liễu Như Ôn, Ngũ thiếu gia của Tuyệt Không cung, con trai của Liễu Chi Không cung chủ và người thiếp thứ bảy. Liễu Như Ôn năm đó năm tuổi. Tuyệt Không cung là nơi kẻ mạnh mới có thể tồn tại, Liễu Như Ôn không muốn trở lại là đứa trẻ bất lực nhìn gia đình mình tan vỡ năm xưa, hắn nỗ lực tập luyện, học hỏi để có thể bảo vệ mẫu thân và Lục đệ của hắn. Nhưng sự đời không dễ dàng như hắn định, ngay khi hắn yếu nhược nhất, người tự xưng là ca ca đích thực của hắn xuất hiện, lại cả một nam nhân bá đạo luôn không để hắn được yên ổn. Liễu Như Ôn bị cuốn khỏi cuộc sống bình lặng của mình… 
                                                                                                        ( from Tiểu Đinh 's WP )
Độ dài: 84 chương + 8 phiên ngoại. 
Note & warning
         - Ta không biết Tiếng Trung, dịch cái này hoàn toàn dựa vào QT aka, nên chỉ chắc chắn ~ 70-80 % nội dung được truyền tải thôi .
           - Ta dịch cái này chưa có per, đề nghị các bạn trẻ không vô tình post nhầm nó sang chỗ khác nhá ^^
           - Ta vẫn đang là học sinh cấp III, có nhiều khi bận học vì năm sau ta thi, nên có lẽ lịch post sẽ không cố định, rảnh thì ta sẽ làm vài chương. Như trong dịp Tết này sẽ cố hoàn thành ~ 10 chương vì được nghỉ nhiều.
           - Vì cả 3 cái note trên, nên bất kì bạn nào có ý định dịch Thanh trà như ôn thì cứ thoải mái nhé ^^ Đừng ngại vì ta dịch rồi nên không làm nữa mà uổng phí tài năng á. 





MỤC LỤC

Từ chương 1- 33 do bạn Tiểu ĐInh dịch nha. Bạn ấy dịch rất hay rồi nên ta dẫn link luôn nè ^^:

Ta sẽ bắt đầu dịch từ chương 34 :













Thứ Bảy, 21 tháng 1, 2012

[TTNO] Đệ tam thập tứ chương





 Đệ tam thập tứ chương

          Dạ Vô Nhân nhìn Như Ôn, chỉ biết hắn hoàn toàn không có một tia sinh khí, không khóc không nháo, một ít cảm xúc đều không có, cứ như vậy lẳng lặng dựa vào bên giường, giống như hết thảy đều không đặt ở trong lòng.

Lúc này mọi thứ đều chẳng có ý nghĩa gì, trừ phi có người tới nói với hắn đệ đệ và nương hắn chưa chết.

          Nhìn thân thể mảnh khảnh dựa vào trên giường, khép kín hai mắt không nguyện nhìn đến bất kì kẻ nào , Tuyên Nghị đưa thuốc lên, hắn không hề phản ứng, Dạ Vô Nhân đoạt đi cái bát, trực tiếp dùng miệng uy dược.

          Quả nhiên, người trước đó còn lạnh lùng thờ ơ, dường như không đem bất luận cái gì để vào trong mắt, đã bị hắn làm cho phẫn nộ rồi.

          Dạ Vô Nhân thế nhưng lại cười hài lòng, chỉ cần có phản ứng là tốt rồi, dù sao so với người chết vẫn tốt hơn.

          Đối với hắn không thể hống, không thể khuyên, xem ra cũng chỉ có này nọ thủ đoạn là dùng được.

          Nhìn hắn không biết vì tức giận hay xấu hổ, khuôn mặt phủ một tầng màu hồng nhạt, quả thật khiến người ta muốn yêu thương.

          Dạ Vô Nhân đón lấy bát sứ từ tay thị nữ, hướng người trong lòng Tuyên Nghị hỏi: " Chính mình tự uống, hay muốn ta uy ngươi ?"

          " Dạ môn chủ, thỉnh tự trọng." Tuyên Nghị mặt mũi có chút vặn vẹo, tiếp nhận chén nước đưa đến tay Như Ôn.

          "Như Ôn, uống chút nước." Như Ôn nhìn Tuyên Nghị, lại liếc mắt về phía Dạ Vô Nhân vẫn đứng đằng sau, bất đắc dĩ vươn tay đón lấy bát nước.

          Tuyên Nghị vừa buông ra, Như Ôn một chút khí lực cũng không có, bát nước từ trong tay rơi xuống mặt chăn, làm ướt một mảng.

          Nước ấm xuyên qua chăn, thấm vào trên người, khiến Như Ôn có chút không tự chủ mà run lên.


          Tuyên nghị cả kinh, vội vàng lật chăn lên, thấy trên nội sam thuần bạch đã thấm một mảng nước lớn, vội hỏi: " Bỏng rồi sao? Có đau hay không?"

          Lắc lắc đầu, đã nắm góc chăn muốn phủ lên. Nam nhân vừa rồi châm cứu cho hắn cũng đã bị Dạ Vô Nhân kéo vào trong phòng..

          Nam tử kia tóc vẫn còn ẩm nước nhỏ giọt, y sam bất chỉnh, ngay cả tử  cũng chưa buộc lại.( ta cũng không biết tử là cái gì a ≥⌂≤)

          Vẻ mặt bất đắc dĩ tru tréo: "Từ từ. Phải chú ý hình tượng của ta, hình tượng."

          Dạ Vô Nhân nắm cổ áo hắn xách đến trước mặt Như Ôn, chỉ chân: "Hắn bị bỏng."

          "Mau bưng chậu nước lạnh đến a." Cũng chưa kịp sửa sang lại quần áo, vươn tay muốn kéo quần Như Ôn.

          Hai tay mới vừa đưa đến phần eo, còn chưa kịp làm gì, đã bị bắt lấy.

          Cười hắc hắc hai tiếng: "Ngươi không cởi quần, ta cũng không có biện pháp xử lí vết thương a ."

          "Không có chuyện gì, không cần xử lí." Như Ôn quay đầu vào trong, không hề nhìn đến bọn hắn.

          "Không được, ta tuyệt đối không cho phép mĩ nhân lưu sẹo trên người." Nam tử lấy ra cái kéo, tuy rằng lời nói không đứng đắn, tay lại thật cẩn thận đem mảnh vải dệt cắt xuống.

          Nước cũng không phải vừa sôi, hơn nữa cách một lớp chăn, nhưng là một mảng phiếm hồng trên hai đùi trắng nõn lại đặc biệt nổi bật.

          Lấy ra một cái hộp nhỏ, khoét một ít dược cao ( trong QT để là thuốc mỡ, nhưng nghe nó thô bỉ quá =.=” ), một cỗ thanh lương hương khí xông vào mũi, đắc ý khoe: "Bỏng không nặng lắm, không cần xối nước lạnh, chỉ cần bôi lên một ít dược cao đặc chế của thần y ta . Cam đoan một vết sẹo nhỏ cũng không lưu lại, hơn nữa da lại càng non mịn."

          "Ta tự mình làm" Như Ôn ngăn trở tay hắn, đón lấy hộp thuốc liền tự bôi một ít ở trên đùi.

          Nam tử kia đứng dậy sửa sang lại quần áo, tóc ướt sũng cũng chỉnh qua một lượt: "Mỹ nhân, ngươi cũng đã biết, ta vì ngươi, ba ngày ba đêm không ngủ , một mực bên cạnh ngươi hầu hạ ngươi . Nếu không nhờ mấy dược liệu ta trân quý vài năm, cái mạng nhỏ của ngươi chỉ sợ cũng không còn." Mộc Tần vừa nói, một bên xuất ra một bộ dạng khổ sở.

          "Cứu ngươi xong ta liền đi tắm rửa. Chính là ta còn chưa tắm xong, Dạ môn chủ đã đem ta kéo đến đây, hắt xì." Nói xong hắt hơi một cái, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Như Ôn: "Mỹ nhân, ngươi cần phải hảo hảo quý trọng thân thể , ta hao phí rất nhiều sinh lực mới cứu được ngươi. Hơn nữa ngươi xem xem, nếu ngươi không thương tiếc bản thân, bao nhiêu người sẽ vì ngươi mà thương tâm!"

          Như Ôn bôi xong dược cao, đem hộp nắm ở trong tay, nhìn Mộc Tần, gật gật đầu.

         Mộc Tần hai mắt tỏa ánh sáng, hưng phấn giới thiệu chính mình: "Mỹ nhân, ta gọi là Mộc Tần, sau này ngươi cứ gọi ta một tiếng Mộc ca ca là tốt rồi."

          Như Ôn không nhìn đến hắn, đem chăn kéo lên che khuất chân. Nhắm mắt lại dựa vào gối đầu.(2)

          "Mỹ nhân ~~" Mộc Tần còn muốn nói cái gì đó, bị Dạ Vô Nhân liếc mắt một cái liền ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đứng ở phía sau.

          "Như Ôn, ngươi nghỉ ngơi trước đi, nếu không thoải mái cứ gọi ta." Tuyên nghị đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhượng Như Ôn nghỉ ngơi thật tốt.

          "Liễu Mộ Phong thật đã chết rồi sao? Ngươi xem rồi hắn chết sao?"(3) Như Ôn bỗng nhiên mở miệng, mắt vẫn nhắm chặt, đầu cũng như trước hướng vào bên trong, giống như thực tùy ý hỏi ra những lời này. Thế nhưng âm cuối run rẩy kia lại tố cáo tâm tình của hắn.

          Tuyên nghị nhìn hắn, lặng im một hồi: "Ân, ngươi không cần lo nghĩ nhiều, sau này ta sẽ chiếu cố ngươi. Chờ hai ngày nữa ngươi khỏe lên, ta sẽ mang ngươi rời đi nơi này." Dứt lời đi ra khỏi phòng.

          Dạ Vô Nhân cùng Mộc Tần cũng đi ra ngoài, tiếng khép cửa vừa truyền tới, Như Ôn mở mắt.

          Cầm lên nội sam thị nữ vừa đặt cuối giường, thay cái quần vừa rồi đã rách, Như Ôn dựa vào đầu giường, chậm rãi đứng lên, hoa mắt, liền bám lấy cột giường, đợi một hồi, hướng cửa đi tới.

          Hai bên trái phải đều có bóng người, hẳn là đứng tại đây trông coi mình.

          Đi đến bên cửa sổ, xốc lên một góc màn lụa nhìn ra ngoài. Đây là một cái sân rất lớn, ngoại trừ hai thủ vệ ở ngoài, hẳn là còn không ít những ám vệ khác. Hơn nữa chung quanh hoàn toàn không có tiềng ồn ào cùng với tiếng người, cái chỗ này hẳn sẽ không gần ngã tư đường hay các gia đình khác. Có lẽ đây là một cái phủ đệ rất lớn.

          Như Ôn buông màn lụa, lại đánh giá phòng trong.

          Chỗ nào cũng lộ vẻ xa xỉ, Tuyệt Không Cung trước kia ngụ qua cũng không thể so sánh với.

          Chăn đắp là tơ lụa băng tằm quý giá, trên tường treo tranh chữ, có lẽ cũng là thủ bút của một danh gia, đến ngay cả màn lụa trên giường, cũng là màn trướng thật mềm.

          Nơi này hẳn là phòng ngủ của Dạ Vô Nhân đi, thế nhưng lại nhường cho mình ngụ.

          Tới bên giường nằm xuống, bình tĩnh nhìn nóc giường màn lụa, mẫu thân đã qua đời.

          Còn có Liễu Mộ Phong, nghĩ đến đệ đệ, tim liền nhói đau. Đệ đệ mình yêu thương mười năm, cứ như vậy đã chết, khó nói lên nỗi đau đè nặng. Như Ôn thở không nổi.

          Tuy rằng biết rõ Tuyên Nghị sẽ không để cho hắn sống, vẫn không ngăn nổi một tia chờ mong. Có thể là không tận mắt nhìn thấy hắn chết đi, luôn không chịu tin tưởng hắn đã chết, luôn cảm thấy được hắn còn sống, còn đang chờ mình.

          Bất luận như thế nào cũng phải đi tìm hắn, chẳng sợ tận mắt nhìn thấy thi thể của hắn, để cho ý nghĩ này chết đi cũng tốt.

          Như Ôn theo từ ý nghĩ muốn chết vừa rồi yên tĩnh trở lại, nếu không đem thân mình dưỡng tốt, bất luận cái gì cũng không làm được.

          Cái tên Mộc Tần thần y kia đúng thật là thần y, đem mình từ trên tử lộ kéo lại. Còn nhớ rõ lúc trước Tuyên Nghị nói với mình ăn dược vật thôi phát nội kia, khiến cho thể lực hao hết, dầu hết đèn tắt. Hơn nữa ngày đó vì cứu Liễu Mộ Phong, thân mình gần như đã bị phá hư hoàn toàn, thế nhưng thần y kia lại đem mình cứu trở về.

          Sờ lên mạch môn, Như Ôn không thấy một chút nội lực, quả nhiên vẫn là không có. Có thể cứu sống cũng đã không tồi rồi, huống chi trong lúc này cỗ lực lượng đó cũng không phải là thuộc về mình.

          Nếu như sau này tìm được Liễu Mộ Phong, cũng không cần có võ công gì, hai người tìm một cái tiểu trấn, làm dân chúng bình thường mà sinh sống, kiếm được bao nhiêu liền dùng bấy nhiêu.

          Quyết định sau, Như Ôn hỗn loạn lại chìm vào mộng đẹp.

          Tuyên nghị cùng Dạ Vô Nhân, Mộc Tần ba người sau khi đi ra phòng ngủ của Như Ôn, đi tới thư phòng bên cạnh.

          Tuyên nghị sau khi ngồi xuống liền hướng Dạ Vô Nhân nói: "Dạ môn chủ, chuyện còn lại của Tuyệt Không cung đều giao do ngươi xử lý, hai ngày nữa, chờ Như Ôn thân mình tốt lên, ta sẽ dẫn hắn đi, không làm phiền môn chủ."

          "Không được, tiểu mỹ nhân không thể đi, thân mình còn chưa tốt, không chịu được đường xá xa xôi xóc nảy." Dạ Vô Nhân còn chưa mở miệng, Mộc Tần đã kêu lên.

          Tuyên nghị thấy hắn trái một câu mỹ nhân, phải một câu mỹ nhân, nhíu nhíu mày.

          "Ân, cũng tốt, chờ mấy ngày nữa hắn thân mình khỏe hơn liền đi ." Dạ Vô Nhân gật gật đầu, trả lời vô cùng rõ ràng.

          Mộc Tần thấy Tuyên Nghị đi ra thư phòng, mở to hai mắt nhìn, hướng Dạ Vô Nhân hỏi: "Cứ như vậy thả hắn đi sao? Ngươi bỏ được?"

          Dạ Vô Nhân không phản ứng lại, thanh âm Mộc Tần bắt đầu lớn lên: "Mỹ nhân như vậy, ta đi khắp thiên hạ, cũng ít gặp qua! Ngươi không quan tâm, nhưng ta cần."

          Vừa nói xong một câu, Mộc Tần liền cứng đơ người.

          Bởi vì Dạ Vô Nhân lạnh lùng mặt trầm xuống nhìn hắn, thấp giọng nói: "Không đến phiên ngươi động đến hắn."

          Mộc Tần ngây ngô cười hai tiếng: "Ta đây chỉ là nói đùa không phải sao! Tiểu tử đó vừa nhìn đã biết không thể trêu chọc, tuyệt đối quật cường. Ta xem ngươi, chỉ sợ cũng khó a." Bĩu môi, Mộc Tần miệt thị nhìn hắn một cái: "Còn có ca ca bảo hộ hắn quá mức kia, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng đem hắn giao ra đâu."

          Mộc Tần tiếp tục nói dông dài, cái gì mà nếu ngươi không làm được, liền truyền thụ cho một hai chiêu, mặc kệ đi đến đâu, đều cũng có một đại đội tâm hồn thiếu nữ âm thầm ca ngợi.

          Dạ Vô Nhân đi ra khỏi cửa, không hề để ý Mộc Tần.

          Gọi tới hai tên ám vệ, phân phó vài câu, hai người liền biến mất tại chỗ.